Có những sự kết nối mới tìm đến, nhưng tôi thường thờ ơ và đẩy họ ra xa. Những lời mời gặp bị từ chối. Những tin nhắn inbox bị bỏ quên...
Tôi đã nghĩ, nếu như có thể tự mình sống ổn, thì có khi mình cũng đâu cần ai khác. Vì không điều gì tôi có thể nhận từ người khác, mà tôi lại không thể tự trao cho chính mình. Như sự thấu hiểu, sự công nhận, hay sự yêu thương...
Giờ nhìn lại, tôi mới thấy lúc ấy mình đã sai thế nào. Cái "ổn" của việc lủi thủi một mình thường không kéo dài được lâu. Để đi xa hơn trên bất kỳ hành trình nào, chúng ta không thể thiếu đi những người đồng hành, những người trợ giúp, những người đi trước dẫn dắt, và cả những người đi sau đặt niềm tin.
Tôi nghĩ phần nào mình đã hiểu được điều đó, nhưng vẫn quay lưng đi vì nỗi sợ. Sợ rằng mình chưa đủ tốt, sợ mình không xứng đáng được quan tâm, sợ phải có trách nhiệm, sợ bị ai đó "nhìn thấy" quá nhiều... để rồi tự dựng lên một bức tường ngăn cách.
Nhưng việc làm một con sói đơn độc, thì ra không mạnh mẽ như vẻ ngoài của nó. Phía đằng sau sự lạnh lùng đó là một trái tim cô đơn, đang co mình né tránh những tổn thương.
Thời gian gần đây, tôi cho phép mình mở lòng hơn với những mối quan hệ. Tôi may mắn khi được quyền lựa chọn cho mình những mối quan hệ chất lượng. Tôi được có thêm những người bạn mới, những người anh chị em có chung con đường, chung giá trị. Tuy không nhiều, nhưng có chiều sâu, sự tin tưởng, và sự chân thành. Từ họ, tôi như tìm thấy một ý nghĩa mới của cuộc sống.
Việc trò chuyện, giao tiếp với những mối quan hệ mới thường không tránh được những lúng túng ban đầu. Nhưng khi đủ kiên nhẫn để thấu hiểu sâu hơn, và đủ cảm thông để chấp nhận con người thật của nhau, tôi mới thấy những kết nối chân thành là đáng giá thế nào.
Mỗi con người, đều mang trong mình cả một thế giới với những bản sắc riêng, những góc nhìn và trải nghiệm duy nhất. Và cho dù có đồng điệu hay không, tôi vẫn thấy biết ơn khi ai đó sẵn sàng mở lòng và cho tôi thấy một phần thế giới của họ. Nhờ họ, mà thế giới của tôi như càng có thêm nhiều màu sắc.
Tôi thấy Abraham Maslow đã đúng. Khát khao được chấp nhận, được kết nối, được thuộc về... là một nhu cầu thiết yếu của con người. Nó thậm chí còn là nền tảng, là điều kiện cần phải có để chúng ta xây dựng được lòng tự trọng, và hiện thực hóa được những tiềm năng của bản thân.
Vì sức mạnh được tiếp thêm từ những lời khích lệ, và sự an tâm khi biết sẽ có người đỡ dậy khi chẳng may vấp ngã, sẽ giúp chúng ta có sự tự tin để bước tiếp thật vững chắc, và đi được xa hơn trên hành trình của chính mình.
Vậy nên, hãy tự nhắc nhở mình đừng sợ nữa. Một đời này rất ngắn, thế giới thì đầy người. Nên những ai bước qua đời mình, đều là những mối duyên cực kì đáng trân trọng.
(Theo Cosmic Writer)