Con cái không thể là “vũ khí”. Con cái cũng chẳng phải là “tài sản” của cha mẹ để mà tha hồ “tiêu”, “sử dụng thế nào là quyền của cha mẹ”. Con được sinh ra thì con phải được là con. Một. Con. Người. Dù nó còn đỏ hỏn, dù nó chưa đến 18 tuổi để được độc lập khỏi cha mẹ. Thì làm ơn, xin hãy cho con được quyền tự chủ bằng sự tôn trọng của cha mẹ. Đừng mang chúng theo kể cả khi bạn nghĩ quẩn muốn kết thúc cuộc đời. Đừng sử dụng con như cách để dằn mặt người kia. Đừng dùng con làm “lợi thế” của mình.
Bao nhiêu đứa trẻ lớn lên với những tổn thương không thể
chữa lành vì cha mẹ coi chúng như vũ khí để hơn thua với nhau? Bao nhiêu đứa trẻ muốn bị tách làm đôi khi bố giằng mẹ giật? Bao nhiêu đứa trẻ đến tận năm 30-40 tuổi vẫn nghĩ rằng “vì mình mà mẹ phải nuốt vào trong, chịu khổ bao năm qua”? Bao nhiêu đứa trẻ cũng đã kết thúc cuộc đời khi bị bắt “đi theo” mẹ, “đi theo” bố? Chúng là những đứa trẻ vô tội!
Có những người mẹ nói yêu con mình nhưng gắn mọi bất hạnh với chồng vào con. Có những người cha nói yêu con mình nhưng tấn công mẹ của chúng, người vợ mà anh ta nhất quyết là “không đáng làm mẹ”. Tôi kinh sợ những người đàn ông kiểu đó, những người phụ nữ kiểu đó.
Bạn có thể không hạnh phúc. Nhưng không phải vì bạn là cha, là mẹ mà được quyền bắt con mình cũng không được hạnh phúc như mình. Rồi mai này, chúng bất hạnh, chúng cũng có thể lôi cha mẹ ra để xả giống bạn chứ? Có những thứ gọi là “di truyền nỗi đau” như thế! Là bất hạnh hôm nay của bạn, nếu bạn kéo con bạn vào chịu chung, chúng sẽ tiếp nối bất hạnh kiểu của bạn.
Một vòng lặp không bao giờ dừng lại…
(Trích tác giả: Hoàng Anh Tú)