Kể về trải nghiệm cận tử (NDE) của Bill Letson, một lính cứu hỏa đã nghỉ hưu ở California

 Hành trình cận tử của Bill Letson: Gặp gỡ người ngoài hành tinh và khám phá một chiều không gian khác

Bill Letson, một lính cứu hỏa đã nghỉ hưu sống tại vùng duyên hải miền Trung California, đã trải qua một trải nghiệm cận tử (NDE) đầy ấn tượng vào năm 1994 trong lúc làm nhiệm vụ. Trải nghiệm này đã thay đổi hoàn toàn cách ông nhìn nhận về cuộc sống, cái chết và bản chất của thực tại. Dưới đây là câu chuyện chi tiết về hành trình của ông, từ lúc lâm vào tình trạng nguy kịch đến khi trở về từ một chiều không gian khác, nơi ông gặp những thực thể năng lượng và những sinh vật ngoài hành tinh.
1. Sự kiện dẫn đến trải nghiệm cận tử
Vào năm 1994, Bill Letson đang làm việc với vai trò lính cứu hỏa kiêm nhân viên y tế tại Trạm 11 ở Goleta, California, trong thời điểm dịch cúm bùng phát mạnh mẽ tại Santa Barbara. Các bệnh viện trong khu vực bị quá tải, và đội của ông phải liên tục xử lý các cuộc gọi khẩn cấp. Trong một ca trực, Bill được gọi đến hỗ trợ một phụ nữ đang trong tình trạng nguy kịch, bị mắc kẹt trong một căn phòng tối với rèm cửa đóng kín. Ông nhanh chóng leo qua người bệnh để đeo mặt nạ oxy cho cô ấy. Tuy nhiên, ngay khi ông điều chỉnh mặt nạ, người phụ nữ thở ra, và Bill vô tình hít phải hơi thở của cô. Ông lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vài ngày sau, Bill rơi vào tình trạng bệnh nặng chưa từng có. Ông bị nôn mửa, mất nước nghiêm trọng và cảm thấy cơ thể suy kiệt. Khi nhìn vào gương, ông thấy mình trông như một bộ xương, gầy gò và xanh xao. Nhịp tim của ông tăng vọt lên 150 nhịp/phút, và khi kiểm tra mạch ở cổ tay, ông không cảm nhận được gì, cho thấy huyết áp đã giảm xuống mức nguy hiểm. Nhận ra tình trạng nghiêm trọng, Bill gọi cho gia đình, và cháu gái của ông đã gọi 911. Đội cứu hỏa quận Santa Barbara nhanh chóng đến, truyền dịch qua đường tĩnh mạch và đưa ông đến bệnh viện ở Santa Maria với còi hụ và đèn báo khẩn cấp.
2. Khoảnh khắc cận tử tại bệnh viện
Tại bệnh viện, Bill được truyền dịch trong khoảng 30 phút và bắt đầu cảm thấy khá hơn. Ông nghĩ mình có thể về nhà để tiếp tục điều trị. Tuy nhiên, một y tá thông báo rằng tất cả bệnh nhân tại bệnh viện đều được điều trị giống nhau, với hai loại thuốc: một loại morphine tổng hợp để giảm đau và một loại thuốc chống buồn nôn. Dù không cảm thấy đau đớn hay buồn nôn nghiêm trọng, Bill vẫn đồng ý hợp tác. Ngay khi y tá tiêm thuốc, vợ của Bill chứng kiến mắt ông đảo ngược lên trên, như trong một bộ phim hoạt hình. Ông lập tức ngã ngửa ra giường bệnh, khiến nhân viên y tế hoảng loạn.
Huyết áp của Bill giảm xuống mức nguy kịch 40/0, cho thấy cơ thể ông không thể lưu thông máu đúng cách. Các bác sĩ nhanh chóng tiêm Narcan – một loại thuốc dùng để đảo ngược tình trạng quá liều opioid – nhiều lần, nhưng tình trạng của ông vẫn rất nghiêm trọng. Ông được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, nơi các bác sĩ phải chiến đấu để giữ ông sống sót. Đến sáng hôm sau, bác sĩ cho biết Bill chỉ sống sót nhờ thể trạng vượt trội của mình. Là một vận động viên ba môn phối hợp và từng tham gia các cuộc thi Ironman, cơ thể ông có khả năng sử dụng oxy hiệu quả, giúp các cơ quan không bị tổn thương hoàn toàn khi huyết áp giảm đột ngột.
3. Trải nghiệm cận tử: Một chiều không gian khác
Trong đêm đó, khoảng 1:00 hoặc 1:30 sáng, khi cơ thể Bill rơi vào trạng thái cận tử do tác dụng của morphine làm giãn mạch máu quá mức, ông cảm nhận mình rời khỏi cơ thể. Ông mô tả cảm giác như được giải phóng khỏi một chiếc tủ nóng bức, ngột ngạt, để bước vào một không gian rộng lớn, tự do. Đó là một cảm giác vui sướng và tự do chưa từng có.
Bill thấy mình ở một thế giới đầy những ngôi sao khổng lồ, phát sáng rực rỡ với nhiều màu sắc. Những ngôi sao này không chỉ là vật thể vô tri mà dường như là những thực thể năng lượng, tỏa ra sự ấm áp, yêu thương và chào đón. Một số người gọi chúng là “quả cầu ánh sáng” (orbs), nhưng với Bill, chúng giống như những sinh vật năng lượng. Ông nhận ra rằng chính mình cũng là một thực thể năng lượng khổng lồ, giống như một đám mây. Cảm giác này vượt xa mọi trải nghiệm trên Trái Đất – đó là niềm vui và sự phấn khích thuần khiết, như thể mật ong chảy qua não và dây thần kinh, lấp đầy ông bằng sự sống.
Trong không gian này, Bill nhận ra rằng cuộc sống trên Trái Đất chỉ là một ảo ảnh, một trò chơi hay một thử thách khiến con người quên đi bản chất thật của mình. Ông cảm thấy sốc khi nhớ lại mình là ai – làm sao ông có thể quên rằng mình không chỉ là một con người với các mối quan hệ và vấn đề cá nhân? Ông bay qua không gian kỳ diệu này, được bao quanh bởi những quả cầu ánh sáng rực rỡ, cảm nhận tình yêu, niềm vui và sự chấp nhận. Mọi thứ giống như một buổi tiệc chào mừng ông trở về nhà, nơi ông được những thực thể quen thuộc vây quanh.
4. Gặp gỡ những sinh vật ngoài hành tinh
Đột nhiên, Bill hạ cánh xuống một nơi có cấu trúc rõ ràng hơn, với ánh sáng gián tiếp, bàn ghế và các thiết bị. Tại đây, ông gặp ba sinh vật nhỏ bé, mũm mĩm, mặc áo choàng tối màu có mũ trùm. Ông có thể thấy một phần khuôn mặt của họ – họ đang cười toe toét, đôi mắt sáng rực, và tỏ ra phấn khích khi đặt câu hỏi cho ông. Họ cười đùa và hỏi: “Trải nghiệm đó thế nào? Anh có thể kể gì cho chúng tôi? Anh đã học được gì?” Một trong số họ nhìn Bill và nói với những người khác: “Anh ấy không nhớ chúng ta,” rồi cả nhóm phá lên cười. Bill bắt đầu cảm thấy quen thuộc với họ, nhưng vẫn còn bối rối.
Sau đó, một thực thể khác xuất hiện, dường như là người đứng đầu. Sinh vật này cao, mảnh khảnh, trông như một làn khói mỏng, giống nhân vật hoạt hình Gumby hoặc một cây xương rồng. Khi di chuyển, cơ thể của sinh vật này dao động như thể đang ở dưới nước. Ông ta cũng có một nụ cười lớn và đôi mắt sáng. Dù là người dẫn đầu, không khí vẫn rất vui vẻ và nhẹ nhàng. Khi sinh vật cao lớn này đến gần, Bill cảm nhận một làn sóng tình yêu mãnh liệt tràn ngập cơ thể. Ngực ông như nở ra, cổ họng thắt lại, và ông cảm thấy như sắp bật khóc vì tình yêu quá lớn lao mà sinh vật này tỏa ra.
Bill nhận ra những sinh vật này giống với các nhân vật trong bộ phim Communion (1989) mà ông từng xem, dựa trên cuốn sách của Whitley Strieber kể về những cuộc gặp gỡ với người ngoài hành tinh. Tuy nhiên, không giống với sự đáng sợ trong phim, những sinh vật mà Bill gặp rất vui tính, tốt bụng và tinh nghịch.
5. Cuộc trò chuyện và quyết định trở về
Bill kỳ vọng sẽ có một “cuộc xem xét cuộc đời” – nơi ông nhìn lại những gì mình đã làm – nhưng thay vào đó, sinh vật cao lớn chỉ cười và hỏi ông muốn bắt đầu từ đâu. Bill chia sẻ một vài tiếc nuối nhỏ, như việc không nhận công việc kiểm lâm trên một hòn đảo mà vợ ông từng muốn. Tuy nhiên, không có điều gì quá lớn lao được nhắc đến.
Sau đó, sinh vật cao lớn nói rằng đã đến lúc Bill phải trở về cơ thể. Bill sốc và từ chối, nói rằng ông không có lý do để quay lại. Ông lập luận rằng chỉ có vợ và cha mẹ sẽ nhớ ông, và dù họ sẽ buồn một thời gian, họ rồi cũng sẽ ổn. Sinh vật cao lớn thấy điều này rất thú vị, nhưng vẫn kiên quyết yêu cầu ông trở về. Ba sinh vật nhỏ biến mất, như thể được giao nhiệm vụ khác, và không gian xung quanh bắt đầu tan rã.
6. Hành trình trở về và một chiều không gian đáng sợ
Khi trở về, Bill cảm nhận mình đang hạ xuống, như thể chuyển sang một tần số thấp hơn. Ông tin rằng thực tại và các chiều không gian khác nhau tồn tại ở các tần số khác nhau, giống như các kênh trên TV. Trên đường trở về cơ thể, ông đi qua một nơi đáng sợ mà ban đầu ông không muốn thừa nhận sự tồn tại của nó. Đó là một không gian tối tăm, cô đơn và đau khổ, rất gần với thế giới vật chất. Ông cảnh báo rằng đó không phải là nơi mà bất kỳ ai muốn dừng lại.
Cuối cùng, Bill trở lại cơ thể mình. Khi tỉnh dậy, ông thấy mình được kết nối với các thiết bị y tế, huyết áp vẫn ở mức rất thấp. Ông trôi vào và ra khỏi trạng thái ý thức, nhận thấy các chỉ số của mình dần cải thiện. Một y tá nhận ra ông đã tỉnh và hỏi han. Bill nói với cô rằng ông không hiểu tại sao mình lại trở về, vì ông đã ở “nhà” – nơi ông cảm thấy thực sự thuộc về, bên những người bạn cũ và những “người anh em” mà ông đã quen biết từ lâu. Ông nghĩ rằng mình đã chết chắc chắn.
Y tá đáp lại một cách hài hước: “Anh yêu, anh đã ở trong trạng thái ‘giao kèo’, nhưng anh đã ‘rút lui’, và giờ anh đã trở lại.” Bill thấy cách nói này rất thú vị, nhưng ông vẫn cảm thấy buồn. Dù không bị trầm cảm lâm sàng, ông rất thất vọng vì phải quay lại cơ thể vật chất thay vì ở lại nơi mà ông cảm thấy bình yên.
7. Hậu quả và bài học từ trải nghiệm
Sau khi trở về, Bill cảm nhận ký ức về trải nghiệm của mình dần phai nhạt, như thể nó đang trôi đi. Ông biết rằng nếu không ghi nhớ, ông có thể tự thuyết phục mình rằng nó chưa từng xảy ra. Trong một thời gian, ông kể lại câu chuyện của mình cho bất kỳ ai sẵn sàng lắng nghe. Ông an ủi những người đã mất người thân – dù là con cái hay cha mẹ – rằng cái chết không phải là điều đáng sợ. Ông gọi cái chết là một “trò đùa” vì mọi người đã hiểu sai về nó. Theo ông, cái chết không phải là kết thúc mà là một sự nâng cấp tuyệt vời, một sự chuyển đổi tức thì thành một trạng thái tốt đẹp hơn.
Bill khẳng định rằng không ai thực sự mất đi – không phải người thân, cũng không phải thú cưng. Họ vẫn ở đây, chỉ ở một dạng khác, gần gũi với chúng ta theo những cách mà chúng ta có thể không hiểu hết. Ông biết điều này vì ngay cả khi rời khỏi cơ thể, ông vẫn là chính mình. Tính cách, khiếu hài hước và suy nghĩ bên trong của ông không thay đổi. Đó là một sự chuyển đổi mượt mà – ông chỉ di chuyển đến một nơi khác nhưng vẫn là chính ông.
8. Thách thức khi chia sẻ và hành trình sau này
Tuy nhiên, việc chia sẻ câu chuyện không phải lúc nào cũng dễ dàng. Bill nghe nói về một sĩ quan hải quân tên Tony Woody, người từng suýt gặp tai nạn và bị cấp trên cảnh báo không được kể về trải nghiệm của mình. Bill cũng gặp tình huống tương tự: một đồng nghiệp lặng lẽ cảnh báo rằng mọi người bắt đầu bàn tán về ông. Điều này khiến Bill nhận ra rằng câu chuyện của mình, dù là tin tức tuyệt vời nhất mà ai đó có thể nghe, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng chấp nhận. Vì vậy, ông giữ im lặng và không nói về nó trong suốt 15 năm.
Đến năm 2010, sau khi nghỉ hưu, ký ức về trải nghiệm cận tử của Bill trở lại mạnh mẽ, thúc đẩy ông bắt đầu tìm kiếm câu trả lời. Ông nghiên cứu các kiến thức cổ xưa, bao gồm giáo lý của các pháp sư và tín ngưỡng của người Mỹ bản địa. Ông nhận thấy những truyền thống này dường như kể một câu chuyện khác biệt so với lịch sử, tôn giáo và khoa học mà chúng ta được dạy trong vài trăm năm qua. Đây là một bước ngoặt quan trọng trong hành trình của ông, khi ông bắt đầu khám phá sâu hơn về ý nghĩa của trải nghiệm cận tử và bản chất thực sự của cuộc sống.
9. Kết luận: Một góc nhìn mới về cái chết và cuộc sống
Câu chuyện của Bill Letson không chỉ là một trải nghiệm cá nhân mà còn phản ánh những chủ đề phổ biến trong các trải nghiệm cận tử khác, như sự xuất hiện của các quả cầu ánh sáng (orbs) – thường được mô tả là những thực thể năng lượng hoặc linh hồn – và cảm giác trở về “nhà” trong một chiều không gian đầy yêu thương. Trải nghiệm của ông cũng gợi nhắc đến bộ phim Communion (1989), dựa trên cuốn sách của Whitley Strieber, kể về những cuộc gặp gỡ với người ngoài hành tinh, cho thấy sự giao thoa giữa các trải nghiệm cận tử và niềm tin về sự sống ngoài Trái Đất.
Hành trình của Bill Letson là một lời nhắc nhở rằng cái chết có thể không phải là kết thúc, mà là một sự khởi đầu mới. Ông khuyến khích chúng ta nhìn nhận cuộc sống trên Trái Đất như một thử thách tạm thời, và rằng tất cả chúng ta đều có một “ngôi nhà” thực sự ở một nơi khác, nơi tình yêu và niềm vui ngập tràn. Dù phải đối mặt với sự hoài nghi và khó khăn khi chia sẻ, câu chuyện của Bill đã mang lại sự an ủi cho nhiều người, giúp họ vượt qua nỗi đau mất mát và tìm thấy hy vọng trong những điều vượt xa thế giới vật chất.